Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Thực Hành Trung Đạo, Phần 5/8

2023-11-05
Lecture Language:Vietnamese (Tiếng Âu Lạc [Tiếng Việt]),Chinese (中文)
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Chúng ta nên luôn luôn biết ơn Thượng Đế. Chúng ta nên biết ơn cho bất cứ gì chúng ta có. Cho dù chưa có, cũng biết ơn trước. Hãy biết ơn Thượng Đế trước. Ngài sẽ khiến Đại Lục trở nên tự do hơn. Hãy biết ơn Thượng Đế trước. Có lẽ Ngài sẽ thấy ngại rồi làm điều đó nhanh hơn. Ngài có thể cảm thấy ngại. Phải không? (Dạ phải.) Chúng ta luôn cảm tạ Ngài, nên Ngài phải làm thôi. Phải không? (Dạ phải.) Phải. Chúng ta luôn luôn tán thán Ngài, nói Ngài tốt biết bao, Ngài độ lượng biết bao, Ngài nhiều lực lượng thế nào, và Ngài đã giải thoát chúng ta ra sao.

(Dạ cái công viên đó coi như là cái khu cắm trại đó, Sư Phụ. Họ làm khu nghỉ mát, thành ra nó đầy đủ hết.) Ừ. (Có công viên, có hồ bơi, có suối, có sáu mươi cái chòi trong đó.) Chòi bao lớn? (Cái chòi cũng nhỏ, vừa đủ một cái gia đình. Cứ tới họ để như là một cái trại, họ tới họ cắm trại, nó nhỏ nhỏ.) Nhỏ bao nhiêu người ở trong? (Ở khoảng... nếu mà có chòi lớn thì ở được sáu người. Dạ cái cabin nhỏ thì hai người trở lên.) Trời ơi, nó ở cỡ chừng một phần tư của thiền đường LA (Los Angeles) hả? (Dạ.) Thay phiên nhau hả? (Dạ.)

Rồi có phát triển gì được nữa không? (Dạ cái đó thì nó tới 130 mẫu Anh, thành ra nó còn nguyên một cái dãy núi phía đàng sau thì mình muốn làm sao mình làm.) Chưa chắc nhe. Đừng có nói thấy vậy muốn làm sao thì làm. (Dạ cái vùng đó nó cho tại vì nó nói là cái vùng đó là vùng bế quan, nhà thờ trên đó với lại mấy cái khu cắm trại cho hướng đạo sinh nó nằm trên đó luôn.) Tùy, (Dạ.) nhiều khi cái chỗ như vậy nhưng mà hàng xóm cái đường nhỏ nó không cho làm lớn. (Dạ.) Bao nhiêu người có chừng thôi, không phải là muốn vô bao nhiêu xe là vô đâu. (Dạ.) Tại nó nói đường nhỏ, đường lớn đó, nó không cho vô, tùy theo. Chứ không phải nói nó có cắm trại sẵn mình muốn làm sao làm, không phải đâu.

Bây giờ từ nay về sau làm gì phải có quy củ đàng hoàng, hiểu không? (Dạ.) Phải hỏi cái chỗ đó nó cho phép bao nhiêu. Cái gì xin phép đàng hoàng rồi mới dựng lên. (Dạ.) Trồng cái cây cũng phải xin phép cho đàng hoàng chứ không thôi nó lại nó nhổ. Mỹ cái gì nó luật lệ quá trời. (Dạ.) Tại vì mình tu hành nhiều khi mình không để ý mấy chuyện đó đó. (Dạ.) Mình nghĩ mình đóng thêm hai, ba tấm gỗ vô cho nó rộng chút cho bà con ngồi đâu có sao đâu, nhưng mà họ nghĩ khác. Lúc mà họ lành mạnh với mình thì họ không nghĩ gì hết. Mà tới chừng hết lành mạnh rồi nó nghĩ nhiều chuyện lắm. (Dạ.)

Ở Mỹ có hai đảng thôi mà mình ủng hộ đảng nào cũng mệt hết đó, hiểu chưa? (Dạ hiểu.) Ở đâu cũng vậy thôi, nước nào cũng vậy. Nhiều khi cũng không phải làm chính trị nhưng mà vì thế giới mà. Vì nước Mỹ rồi vì thế giới, nhiều khi nó cũng kẹt lắm. Nhiều khi đồng tu mình đi tu hành rồi bà con họ ghét cũng có nữa, họ kiếm chuyện thì mình cũng mệt lắm. Tu hành cũng “bầm mình, bầm mẩy”. Quý vị thì ổn mà. Không có bầm dập gì hả? (Dạ.) Ờ, có mình Chị Hai bầm dập thôi. Khi nào mà thấy Chị Hai mập ra là không phải mập đâu, tại bầm, sưng.

Ờ. Rồi ha, không hỏi gì nữa ha. Vậy là xong. Nghe cũng vui. Quý vị muốn mua chỗ đó thì mua ha. Sao cũng được, nếu tiện thì mua. Mình có hai, ba chỗ cũng tốt, đâu có sao đâu. Còn New York thì sao, đâu có ai ở đây đâu hả? Trời ơi! Cho thì cho ra luôn đi, cái tên này. Thôi được rồi, mai tính sau, cũng đông quá rồi ha. Mai mấy người kia, mấy người khác. Mà đa số là San Jose với LA (Los Angeles) là chiếm hết trơn rồi đó hả? Còn mấy chỗ kia không có phát triển nổi hay sao? Lè phè hả? Chỗ nào mà Chị Hai tới thì nó mới lên, còn không tới thì thôi đó hả?

Trời, làm gì cứ trông một người không vậy? Trông có một người à hả? Sao quý vị thành Phật hết trơn rồi, không đi phát triển coi coi. Nói nghe ngon lắm mà, lúc nào cũng đẩy Chị Hai ra đằng trước hết trơn. Tức là Chị Hai bầm mình xong rồi hắn thong dong đi ra nói: “Dạ kính thưa quý vị, đây là Chị Hai tui”. Ai da, lúc đó mất dáng rồi. Không có chuyện gì nữa hả? (Dạ.) À, không có chuyện gì nữa thôi về ăn cơm, lát Chị Hai gặp mấy người kia. Bữa khác gặp.

Đồng, anh… Không biết nữa. Bởi vì cách này không tốt lắm. Tôi cảm thấy phí thời giờ. Anh để họ đến đó. (Dạ. Con sẽ làm.) Hay là sao? (Thưa, như vậy được ạ.) Họ cũng có thể ngồi ở đây. (Dạ đúng.) Tôi chỉ đi bộ một chút thôi. Ừ. Nếu không, ngồi lên đó cỏ sẽ khô héo. Người Đài Loan (Formosa) ngồi ở đây được không? (Dạ được.) Tôi e là không đủ chỗ. Họ có rất nhiều người. Hết chỗ rồi à? Sau khi cỏ mọc lớn rồi thì chỗ đó cũng ngồi được. Nhưng nó chưa đủ lớn, tôi e rằng cỏ sẽ khô héo. Sao lại trồng dễ thương như vậy chứ? Từng mảnh từng mảnh, tròn như vậy. (Không đủ tiền.) Không đủ tiền. (Họ nói nó mọc rất nhanh.) Khi tôi nói, họ có thể ngồi cùng nhau.

Những người từ Đại Lục? (Đằng kia.) Nhiều vậy à? Tất cả đều từ Đại Lục à? (Dạ, Đại Lục.) Không, không phải. Không phải tất cả quý vị đều từ Đại Lục. Không phải. (Tất cả quý vị ở trên đó đều từ Đại Lục hả?) (Dạ phải.) Những người Đại Lục, giơ tay lên. Ừ. Có vài người. À, anh không phải từ Đại Lục. (Con là người Đại Lục đến từ Mỹ.) Anh là người Đại Lục đến từ Mỹ. Ăn gian hả. (Dạ tối nay sẽ có một tốp nữa đến.) Tôi biết. Tôi biết. Ngày mai tôi sẽ gặp họ. Những người đến từ Đại Lục có thể lại đây. Ngồi đâu? (Dạ ngồi cùng nhau.) Họ cũng ngồi trên cỏ phải không? Ôi, đau tim quá. Thấy cỏ một cái là đau tim quá. Chúng ta có thể để họ ngồi ở đây với nhau không? Tới thêm chút đi.

Từ từ. Từ từ. Đừng giẫm lên cỏ! Đi giữa bãi cỏ, được không? Và ngồi giữa bãi cỏ. Bởi vì họ trồng cỏ rất vất vả. Đất ở đây rộng và trời lạnh. Các đồng tu đã làm việc rất cực. Ôi, Trời ơi. Chỉ hôm nay thôi, chứ hôm khác không được làm vậy nữa. Giẫm đạp lên thì cỏ sẽ chết hết. Anh ấy còn nói với tôi rằng không có đủ tiền. Không đủ tiền. Mấy người đó là ban làm việc hả? Không sao. Họ đã quen làm việc rồi. Có muốn đến đây ngồi không? Hay là quý vị thích ngồi đó hơn? Ngồi trong góc, cũng được Hay là quý vị muốn ngồi xa hơn, cũng được. Hãy lại đây ngồi. Không sao. Ở đây. Vẫn còn chỗ trống. Ở đây. Có thể ngồi lấp hết chỗ trống ở đây. Hoặc quý vị ngồi đó. Hai nơi đều được.

Bây giờ người Đại Lục đâu? Quý vị bị họ “bắt nạt”, phải không? Quý vị không khóc lóc ồn ào nhiều. Từ đâu đến? (Dạ Bắc Kinh.) Bắc Kinh? Tất cả đều từ Bắc Kinh? (Dạ Quảng Châu.) Bắc Kinh và Quảng Châu có thể lại đây. (Dạ Liêu Ninh.) (Không thể.) Xin lỗi, không có cách nào. Tôi tưởng tới đây sẽ thuận tiện hơn cho quý vị, nên tôi mới chịu mọi khổ nhọc để đến nơi lạnh lẽo như thế này. Và thậm chí còn khiến tôi phải tốn [tiền]. để làm nó thuận tiện cho quý vị, nhưng rốt cuộc cũng không thành. (Nhất là những người thuộc ba tỉnh Đông Bắc, họ không được phép ra nước ngoài.) Lần tới chúng ta sẽ xem xét điều đó. Đáng buồn cho quý vị. Vậy thì quý vị hãy tu hành tinh tấn hơn, và làm nơi đó cởi mở hơn trong tương lai, rồi… tôi có thể đến đó một thời gian. Rồi sẽ tốt thôi. (Dạ.) Nhưng đó sẽ là điều cuối cùng xảy ra. Bây giờ vẫn chưa được. Quý vị cũng biết rồi. Có phải vậy không? (Dạ phải.) Ừ.

Tôi xin lỗi. Về nhà nói với họ rằng Sư Phụ cảm thấy rất buồn. Mấy hôm nay nghe điều đó, tôi cảm thấy rất buồn. Thành ra tôi mới bảo họ nói rằng quý vị có thể đến bất cứ lúc nào quý vị muốn. Thường thì khi bế quan, quý vị phải có mặt từ ngày đầu đến ngày cuối. Nhưng lần này tôi nói không sao, quý vị đến được lúc nào thì đến lúc đó. Tôi đã kéo dài thêm vài ngày nữa, để quý vị có thể từ từ mà đến. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Quý vị người Đại Lục có câu hỏi không? Đừng hỏi những câu hỏi a-tu-la hoặc mời tôi đi Đại Lục là được. Rất khó khăn cho tôi đến đó. Quý vị tập họp ở đâu để gặp tôi đây? Lơ lửng trên không trung gặp tôi hả?

Sau này sẽ trở nên tốt hơn. Chỉ là vấn đề thời gian. Thắng xe cũng cần có thời gian để phanh và ngừng hoàn toàn. Quý vị biết điều đó không? (Dạ biết.) Bây giờ khắp nơi đều phanh thắng rồi. Nhưng phải mất một thời gian nó mới dừng hoàn toàn. Bây giờ quý vị có thể ra nước ngoài đã là tốt lắm rồi, trước đây quý vị chưa bao giờ có thể. Phải vậy không? (Dạ phải.) Lúc đầu, chỉ đi… Đi từ đây tới cây kia cũng phải xin phép. Không phải sao? (Dạ phải.) Tôi không nói quá, phải không? (Dạ đúng.) Gần như đến nỗi đi vệ sinh cũng phải xin phép. Cho nên, bây giờ đã cởi mở hơn nhiều. Quý vị cũng có thể đến Đài Loan (Formosa) và Hồng Kông. Như vậy là tốt lắm rồi. Người Âu Lạc (Việt Nam) cũng vậy. Trước đây họ không thể đi dù chỉ một bước, và bây giờ đã rất tốt rồi. Thế giới của chúng ta càng ngày càng tốt hơn. (Dạ phải.) Sự thật là vậy.

Ngày xưa dù có tốt đến đâu đi nữa, muốn gặp Minh Sư cũng rất khó khăn. (Dạ phải.) Bây giờ có tiền thì còn có thể. Ngày xưa, cho dù có tiền cũng vô dụng. Nếu có tiền thì họ mua vàng rồi chôn xuống đất. Họ không có nhiều cơ hội. Muốn đi gặp Minh Sư một lần, ôi, thật xa, quá xa. Không phải sao? Họ phải trèo núi lội sông. Cho dù họ có muốn và có rất nhiều tiền đi nữa, thì cũng vô dụng. Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hãy nhìn Đại Sư Huyền Trang. Mười bảy năm cực khổ mới lấy được có vài quyển sách. Mười bảy năm. Hoàn cảnh thời đại chúng ta tốt hơn rất nhiều phải không? (Dạ, đúng vậy.) Cho nên cũng đừng phàn nàn nhiều quá. Phàn nàn tạo ra năng lượng tiêu cực.

Chúng ta nên luôn luôn biết ơn Thượng Đế. Chúng ta nên biết ơn cho bất cứ gì chúng ta có. Cho dù chưa có, cũng biết ơn trước. Hãy biết ơn Thượng Đế trước. Ngài sẽ khiến Đại Lục trở nên tự do hơn. Hãy biết ơn Thượng Đế trước. Có lẽ Ngài sẽ thấy ngại rồi làm điều đó nhanh hơn. Ngài có thể cảm thấy ngại. Phải không? (Dạ phải.) Chúng ta luôn cảm tạ Ngài, nên Ngài phải làm thôi. Phải không? (Dạ phải.) Phải. Chúng ta luôn luôn tán thán Ngài, nói Ngài tốt biết bao, Ngài độ lượng biết bao, Ngài nhiều lực lượng thế nào, và Ngài đã giải thoát chúng ta ra sao. Cái gì cũng liệt kê ra hết. Chúng ta… liệt kê ra những ước mơ của mình, nói rằng Thượng Đế đã ban cho con cái này, cái đó, cái kia, cái nọ. Ngài chưa ban cũng không sao, chúng ta liệt kê trước. Đúng, đúng. Đây là bí quyết.

Liệt kê ra và đọc mỗi ngày. Đọc trước khi thiền, sau khi thiền đọc tiếp. Trong lúc thiền, nếu cảm thấy buồn chán và không thể ngồi yên, thì đọc một lần nữa. Sau khi đọc một thời gian dài, Thượng Đế có thể cảm thấy ngại, nghĩ: “Những đứa trẻ này thành tín như vậy, làm sao Ta người lớn mà lại hẹp hòi?” Đọc một thời gian dài, nó sẽ thành hiện thực. Hãy nói với đồng tu Đại Lục và các quốc gia kém tự do khác cứ tiếp tục đọc như thế. Quý vị thích gì thì cứ đọc thôi. Liệt kê ra. Thật vậy. Đọc ra. Liệt kê ra. Nếu không chắc chắn về cách đọc, hay là quý vị e rằng những gì quý vị viết sẽ không hiểu, thì tìm những hình ảnh mà tượng trưng cho ý của quý vị, và dán chúng vào. Ừ, như phim hoạt hình. Rồi mỗi ngày quý vị nhìn vào đó, vừa đọc vừa nhìn. Hiểu không? Quý vị nên biết quý vị muốn gì, và Ngài sẽ biết.

Chúng ta thực sự… Thời nay có rất nhiều phước báu, và tu hành cũng rất thuận tiện. Có lẽ hiện tại vẫn chưa thuận tiện lắm cho quý vị, nhưng đã dễ hơn rất nhiều so với hồi xưa. Hồi xưa, thời Chúa Giê-su, và thời của Đức Phật, mọi chuyện khó khăn hơn. Phải không? (Dạ phải.) Ngay cả ở Ấn Độ, cũng có người muốn hãm hại Đức Phật. Cũng có người ganh tị và gây rắc rối cho các đồng tu. Và thời Chúa Giê-su, Ngài phải trốn tới trốn lui, không dám công khai hoằng pháp. Ngài vừa mới công khai là liền bị đóng đinh chết. Bây giờ tốt hơn rồi. Nếu quốc gia này không tốt, tôi chạy đến quốc gia khác để xem nó như thế nào. Phải. Và mọi người cũng đi cùng tôi. Tôi không sợ. Chúng ta có thể đi đến một nơi khác cùng nhau. Cho nên chúng ta không sợ. (Dạ đúng.) Thời đại của chúng ta rất tốt, rất tốt. Tôi thật sự rất cảm ơn Thượng Đế và Ngài còn tiếp tục làm tốt hơn nữa. Phải không? Phải không? (Dạ phải.) Phải, phải. Cảm ơn. Xin cảm ơn Ngài trước. Chúng ta cũng nên biết hài lòng.

Xem thêm
Tập  5 / 8
1
2023-11-01
3475 Lượt Xem
2
2023-11-02
2910 Lượt Xem
3
2023-11-03
2498 Lượt Xem
4
2023-11-04
2130 Lượt Xem
5
2023-11-05
2295 Lượt Xem
6
2023-11-06
2246 Lượt Xem
7
2023-11-07
2040 Lượt Xem
8
2023-11-08
2043 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android