Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Các Quốc Gia Có Nghiệp Nhẹ Nhất: Sống Cuộc Đời Từ Bi Để Thu Hút Thêm Sự Nhân Từ, Phần 2/4

2023-02-17
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nó không liên quan gì tới tôi. Ước gì Âu Lạc (Việt Nam) có ít nghiệp nhất. Tôi ước Âu Lạc (Việt Nam) có ít nghiệp nhất trên toàn thế giới, nhưng không phải như thế. Tôi rất tiếc cho chính mình và đất nước mà tôi được gọi là sinh ra. Nhưng tôi đã nói rồi, dù sao tôi cũng không sinh ra từ bụng mẹ. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.)

Mọi thứ không phải lúc nào cũng trắng đen rõ rệt, nhưng trong mắt Thiên Đàng, mọi thứ đều rõ ràng. Tôi cũng thấy mọi thứ rõ ràng, có lẽ không rõ như Thiên Đàng thấy. Đôi khi, dĩ nhiên, tôi phải xác nhận với Thiên Đàng là mình có đúng hay không. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi hầu như luôn luôn đúng, ngoại trừ những điều mà tôi không biết, không ngờ, không nghiên cứu trước. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Giống như, danh sách các quốc gia nghiệp nặng nhất trước đó. (Dạ.) Đó là một bất ngờ lớn. Tôi đã hết sức ngạc nhiên. (Dạ.)

(Nhắc đến điều đó, xin Sư Phụ có thể vui lòng cho chúng con biết về những quốc gia ít nghiệp nhất – là những quốc gia nào không ạ?) Tôi cũng có danh sách đó. Chờ chút. (Ồ, xin cảm ơn Ngài. Cảm ơn Sư Phụ.) Tôi có một danh sách. Tôi đang ở xa máy tính, và mắt tôi đau quá đến nỗi nước mắt cứ chảy hoài. Nên tôi không thể làm việc nữa. (Ồ.) Vì vậy, tôi phải rời máy tính và cái danh sách. Chờ chút. (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Tôi cần phải có thêm ánh sáng và đến gần đó trước. Đừng đi đâu nhé. (Dạ, con ở ngay tại đây. Cảm ơn Sư Phụ.) Không lâu đâu. (Dạ.)

Anh muốn biết danh sách các quốc gia ít nghiệp nhất. (Dạ, xin Sư Phụ.) Tôi cũng có danh sách 10 nước ít nghiệp nhất. (Ồ, tuyệt vời. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Bởi vì sau khi nói chuyện với anh, cho anh biết về 10 [quốc gia] nặng nghiệp nhất, (Dạ, thưa Sư Phụ.) tôi nghĩ hẳn phải có những quốc gia khác nhẹ nghiệp nhất. Nên tôi tìm hiểu và hỏi Thiên Đàng và Họ hoan hỷ nói cho tôi biết. (Tuyệt vời.) Anh có thể viết xuống, hay là anh đang ghi âm? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Anh không có thiết bị, nhưng cứ ghi âm bằng điện thoại hoặc gì đó.

Nghe này. Hãy hít một hơi thật sâu, bởi vì anh sẽ ngạc nhiên lớn như tôi. (Dạ.) Tập chút Hatha Yoga. Thở bằng một lỗ mũi. (Dạ.) Anh có thể thở lâu hơn. Không sao, anh có thể thở sau. Anh là chàng trai lớn. Anh sẽ ngạc nhiên… nhưng không có gì xấu cả. (Dạ, Sư Phụ.) Đây là danh sách các quốc gia có nghiệp ít nhất. Số 1! Tôi sẽ hỏi anh trước. Tôi sẽ thưởng anh 10.000 Mỹ kim nếu anh đoán đúng. Số 1 – nước nào? Tôi sẽ cho anh một gợi ý. Đừng nghĩ đó là đất nước của tôi hoặc mấy nước khác mà tôi thể hiện xu hướng ưa thích hay gì cả. Đừng nghĩ tới loại định kiến này. (Dạ.) Nói tôi nghe. Anh sẽ có 10.000 Mỹ kim từ tôi, tiền mặt, ngay lập tức, sẽ gửi cho anh. (Ôi trời.) Nói cho tôi biết. Tôi biết anh không đoán được, nên tôi biết mình sẽ không mất 10.000 Mỹ kim đâu. (Ôi trời ơi.) Nhưng tôi cho anh một cơ hội. Ai biết được? Biết đâu anh là người may mắn.

Cũng giống như xổ số. Nói tôi nghe. (Trời ơi. Chỉ là đoán đại thôi ạ.) Đếm đến 10. Ừ, dĩ nhiên. (Để con xem. Nơi nào đó ở châu Âu.) Không phải. (Sai.) Không, cho anh một cơ hội nữa đó. Đừng hỏi tôi. (Dạ. Hiểu, đó là ăn gian.) Bởi vì anh sẽ có quá nhiều gợi ý. Ừ, ăn gian. (Đó là ăn gian. Xin lỗi, đó là ăn gian ạ.) Anh nói đi. Thẳng từ trực giác của anh. (Vâng. Ôi trời ơi. Một quốc gia đâu đó ở châu Á.) À, đừng, đừng… (Con không hỏi. Xin lỗi. Con đang nghĩ. Con đang cố nghĩ xem nên chọn nước nào.) Anh lanh trí lắm. (Thái Lan.) Không. Nó chắc chắn ở châu Á. (Ồ, gần đúng.) Một cơ hội nhỏ cuối cùng. Một cơ hội nữa thôi. Quốc gia có nghiệp ít nhất. (Việt Nam (Âu Lạc).) Đã bảo rồi, đừng nghĩ về điều đó. Tôi đã gợi ý cho anh rồi. Tôi nói: “Đừng nghĩ về những định kiến”. (Con biết, con biết. Sai rồi.) Rồi, hết cơ hội. (Dạ, hết rồi. Ồ, con thua rồi.) Anh mất 10.000 Mỹ kim rồi. (Ôi trời.) Thôi quên đi. Tôi sẽ nhân danh anh tặng cho một tổ chức từ thiện. (Dạ. Họ may mắn.)

Anh đã sẵn sàng chưa? (Dạ rồi. Xin Ngài nói ạ.) Giữ chặt. Bám chặt vào ghế. (Dạ thật vậy.) Quốc gia ít nghiệp nhất trên toàn thế giới là ở châu Á. Đúng vậy. Quốc gia ít ngờ tới nhất. (Chà.) Bây giờ anh đoán được không? (Ôi trời.) Tôi nói cho anh biết. (Xin cho con biết.) Bắc Hàn. (Sao ạ?! Bắc Hàn?!) Phải! (Thật không ạ?) Thật! (Ôi trời ơi!) Tôi cũng... (Ít nghiệp nhất.) Ừ. (Ôi, con hoàn toàn ngạc nhiên. Con sẽ không bao giờ đoán được quốc gia đó. Trời ơi.) Tôi cũng vậy. (Ôi chao.) Tôi cũng vậy. Tôi thú nhận với anh.

Nếu tôi dành thời gian thiền lâu hơn và chỉ tập trung vào chủ đề nghiệp chướng nặng nhẹ của mỗi quốc gia, thì có lẽ tôi sẽ tìm ra. Nhưng tôi không làm, nên tôi chỉ hỏi Thiên Đàng. Nhanh hơn. (Dạ. Ồ, chao ơi.) Sẽ không ai tin điều đó. Dù sao, chỉ cho anh… (Ôi trời ơi! Quá sốc!) và các đệ tử, những người gọi là đệ tử, anh chị em đồng tu của anh. (Dạ.) Tin hay không cơ chứ.

Nó không liên quan gì tới tôi. Ước gì Âu Lạc (Việt Nam) có ít nghiệp nhất. Tôi ước Âu Lạc (Việt Nam) có ít nghiệp nhất trên toàn thế giới, nhưng không phải như thế. Tôi rất tiếc cho chính mình và đất nước mà tôi được gọi là sinh ra. Nhưng tôi đã nói rồi, dù sao tôi cũng không sinh ra từ bụng mẹ. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.)

Và số 2. (Dạ.) Ngay cả vậy, vẫn còn ngạc nhiên khi đi xuống dưới danh sách. Rất ngạc nhiên. (Dạ.) Số 2, anh đoán được không? Ở châu Âu. Tôi sẽ nói anh biết cho mau. (Vương quốc Anh.) Anh ước vậy ha. Tôi cũng ước như vậy. Moldova. (Moldova ạ?) Moldova. Phải. (Ồ.) Nói anh biết. Các quốc gia hiện lên [trong danh sách], không bao giờ có trong đầu tôi. (Dạ.) Đôi khi tôi còn không biết cách đánh vần tên quốc gia đó và cũng không biết nó ở đâu. Dĩ nhiên, tôi có thể tìm ra, nhưng ý tôi là, nó không giống như ở trong đầu mình rồi hoặc thường xuyên hay là gì cả. (Dạ, đúng vậy. Chao ơi.)

Số 3… Anh muốn đoán nữa không? (Dạ, đâu đó ở châu Mỹ.) Không. Lại là châu Âu. (Ồ. Tây Ban Nha.) Không. Đoán lại lần nữa đi. Tôi cũng ước, tôi cũng ước vậy. (Bồ Đào Nha?) Không phải. (Vậy con không biết ạ.) Anh không biết? (Dạ không.) Phần Lan! (Phần Lan?) Phải. (Chà.) Chúng ta chưa bao giờ nghĩ về nước đó, về quốc gia đó. (Dạ không.) Hiếm khi được nhắc đến. (Chà!) Hiếm khi được đề cập. Một nam đồng tu đến từ Phần Lan, lần trước anh ấy làm việc với quý vị, nhớ không? (Dạ nhớ, đúng vậy ạ.) Nào, đó là số 3, phải không?

Bây giờ là số 4. Nói cho tôi biết, nếu anh đoán được. (Chúng ta lại đến châu Á nữa.) Rồi. Anh chọn đi. (Campuchia ạ?) Không. Formosa (Đài Loan). (Ồ, tốt quá. Số bốn.) Mừng cho quốc gia của họ. (Dạ, tốt quá.) Ờ. Tôi đã nghĩ, có lẽ Formosa (Đài Loan) là số 1. Nhưng lại là số 4. Số 4, vẫn tốt hơn là không có gì.

Số 5, tôi sẽ để anh đoán nữa. Này, hôm nay anh có rất nhiều cơ hội, nhưng anh đã vuột mất bốn lần rồi. (Dạ nơi nào đó ở Nam Mỹ.) Không phải. Anh đi xa quá rồi. (Ồ.) Châu Á. (Dạ.) Tôi đã rộng lượng lắm rồi, chao ơi. (Dạ, Sư Phụ rộng lượng. Ấn Độ.) Không. 2.000 Mỹ kim. [Đoán] lần nữa. (Ôi Trời ơi.) 3.000 Mỹ kim, 3.000 Mỹ kim. (Nam Hàn.) Anh giỏi lắm, chao ơi! (Thật sao ạ?) Đúng vậy. (2.000 Mỹ kim thuộc về con? Không thể nào.) Ba. 3.000 Mỹ kim. Tôi đã nói ba. (Ngài nói thế ạ?) Rồi, giá sau cùng. Tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ đoán được Nam Hàn. (Con cũng vậy.) Tốt. (Thật ạ?) Phải. Anh được 3.000 Mỹ kim. (Chà.) Tôi sẽ tìm cách gửi tiền cho anh hoặc tôi sẽ nợ anh tới khi tôi gặp anh hoặc gì đó. (Dạ không sao đâu ạ. Xin tặng số tiền cho nơi nào đó, nơi nào mà cần tiền hơn ạ.) Tốt, tốt. Tôi sẽ tặng cho người nghèo hoặc tiếp tục tặng cho Ureign (Ukraine). (Dạ, vâng. Xin làm vậy, vâng. Hỗ trợ cho Ureign (Ukraine)). Được. Đó là 1, 2, 3 – 5? Năm là Nam Hàn.

Bây giờ là số 6. Nước này anh không bao giờ đoán được. (Dạ. Vậy con sẽ không đoán.) Đoán thử đi. Không phải châu Âu, không phải châu Á, không phải châu Mỹ. Đâu đó ở châu Phi. Bắc Phi, để con thử xem. Benin? Không phải. Yemen. (Ồ, ôi chà.) Yemen. Y-E-M-E-N. (Ồ.) Phải. (Chà, thật thú vị.) À, có phải là RP [Cộng hòa] không? Cộng hòa Yemen? (Dạ, con nghĩ chắc là vậy.) Anh kiểm tra giúp tôi. (Dạ.) Bởi vì, tôi đã được cho biết như vậy, nhưng tôi không biết Yemen là gì. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về đất nước đó, ngoại trừ một lần tôi muốn giúp với đại dịch, thế thôi. Và chúng ta đã gửi gì đó, một số hỗ trợ tài chính, thế thôi. Nhưng chữ đó không thường nằm trong đầu tôi, hoặc gần đây cũng không xuất hiện nhiều trên bản tin. (Dạ phải.) Tên chính thức, họ là Cộng hòa Yemen. Ồ, thảo nào, bởi vì tôi không biết điều đó. Thiên Đàng nói với tôi: “RP”. Tôi tưởng đó là tên một quốc gia, và tôi thầm nhủ: “R và P không có tên quốc gia nào trong đầu mình”. Và tôi hỏi: “Còn tên nào khác không?” Rồi Họ viết cho tôi: “Yemen. RP Yemen”. Vì vậy, tôi thực sự, hoàn toàn, chưa bao giờ biết rằng Yemen là RP. Tôi đã viết xuống đây: “RP Yemen”. (Ồ.) Tôi sẽ chụp ảnh lại và đưa cho anh xem. Bởi vậy tôi mới hỏi anh Yemen có phải là Cộng hòa hay không. (Dạ, đúng. Đúng vậy. Vừa xác nhận ạ.) Ý tôi là chính thức. Chà. (Dạ.) Vậy, Thiên Đàng biết rõ hơn tôi. Tôi thấy xấu hổ.

Ý tôi là, tôi không thể nhớ tất cả các quốc gia, quốc hiệu của họ là gì. (Dạ.) Vậy, RP Yemen. Ồ, cảm ơn Quý Vị. Thiên Đàng. Quý Vị thật rất tử tế, rất chính xác. Điều đó chứng minh rằng Quý Vị thực sự nói thật. Vì tôi không biết. Tôi chỉ biết Yemen. Nhưng tôi không biết nước đó là Cộng hòa hay Dân chủ, hay là gì cả. (Dạ, con cũng vậy.) Ồ, tôi rất vui. (Dạ.) Tôi rất vui vì điều đó chứng minh rằng Thiên Đàng biết tất cả. Và tôi quá bận để kiểm tra mọi điều này. Anh có biết tất cả quốc hiệu của các nước không? (Dạ không.) Không hả? (Dạ không.) Tôi [cũng] không biết. (Có lẽ chỉ một vài nước nổi tiếng, nhưng ngoài ra thì không ạ.) Ừ. Tôi chỉ biết Vương quốc Anh, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. (Dạ.) Và Âu Lạc (Việt Nam), Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Tôi thậm chí không biết chắc chắn. (Dạ.) Thôi được, không sao. Nhưng Họ nói với tôi: “RP Yemen”. (Ồ.) Ban đầu, tôi tưởng mình nghe nhầm, bởi vì tôi không nhớ tên quốc gia nào bắt đầu bằng chữ R và rồi tiếp theo là chữ P. (Dạ, đúng vậy.) Vì vậy, tôi chỉ viết ra. Tôi nói: “Còn gì nữa? Còn tên nào khác không?” Và rồi Họ nói với tôi “Yemen”. Rồi tôi biết: “Ồ, có lẽ đó là Cộng hòa Yemen”. (Dạ.)

Được rồi, anh sẵn sàng nghe nữa chưa? (Dạ rồi. Số 7.) Thêm nhiều ngạc nhiên nữa. (Dạ.) Số 7. Anh đoán được không? Tôi sẽ cho anh biết. (Dạ.) Châu Âu. (Ồ. Để con xem, để con xem… Ý.) Không. Slovenia. (Ồ. Chà!) Tôi biết. Tôi biết, tôi biết. Không trách anh, vì tôi cũng không nghĩ tới nước đó. Mình không thể nhớ tên của tất cả các quốc gia trong đầu. (Dạ, thật vậy.) Đây hoàn toàn là danh sách của Thiên Đàng gửi cho tôi. (Ồ.) Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến Yemen. Ý tôi là, dù thỉnh thoảng nhắc đến tên đó, có thể là mấy năm trước hay gì đó, nhưng tôi sẽ không bao giờ nghĩ là… nó không có trong đầu tôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và Slovenia là một quốc gia nhỏ và rất yên tĩnh. Không nổi tiếng về bất cứ gì hết. (Dạ đúng.)

Số 8. Bây giờ, anh đoán nữa đi. Cũng là châu Âu. (Dạ, cũng là châu Âu. A, để con xem… Ở đâu nhỉ? Ôi trời. Để con xem, nước nào đây nhỉ. Hy Lạp.) Không. Anh sẽ không đoán được, bởi vì anh sẽ không bao giờ nghĩ tới quốc gia này. Họ không thường được nhắc đến. Slovakia. (A.) Có phải nó viết là Slovakia hay là Slovakai? Tôi không chắc. (Slovakia.) Tôi biết cái tên đó, nhưng tôi không chắc nó đánh vần thế nào. Slovakia phải không? (Dạ, Slovakia.) Là quốc gia đó. (Ồ.) Đó là số 8. (Cộng hòa Slovak.) Rồi. Lần này họ không nói với tôi là “Cộng hòa”. Họ chỉ nói: “Slovakia”. Thỉnh thoảng, Họ cho tôi bằng chứng về sự hiện diện của Họ – Thiên Đàng – nhưng Họ không luôn luôn cho tôi một điều dễ dàng như thế. Không cần thiết. (Dạ.) Cũng giống như Yemen, đó là một quốc gia mà chúng ta không bao giờ biết nó là gì. Tôi chưa bao giờ biết. (Dạ phải.) Tôi chỉ biết Yemen, vậy thôi. Không ai đề cập đến điều gì nữa. Vì vậy, đôi khi Họ chỉ nói với tôi, thỉnh thoảng như thế, để cho tôi biết đó là Họ. (Dạ phải. Vâng.) Đó là Thiên Đàng nói. (Dạ. Tuyệt.) Để cho tôi biết là Họ biết mọi điều và Họ nói đúng cách, chứ không phải đầu óc của tôi. (Dạ phải. Vâng, thưa Sư Phụ.)

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android