Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Nhân Loại Phải Hợp Tác Và Ăn Thuần Chay Vì Hạnh Phúc Và Hòa Bình Trường Cửu, Phần 2/4

2023-03-29
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Thế giới này quá nực cười, quá kỳ lạ, quá điên rồ, và tôi không thể, không thể… Đôi khi tôi thắc mắc làm sao tôi sống được ở đây, trên Địa Cầu. Bao nhiêu năm qua, mấy chục năm cuộc đời tôi, cũng lãng phí rất nhiều tiền cho bộ máy hành chính. Ôi, Trời ơi. Ngay cả khi tôi chỉ muốn rút ra chút tiền để tặng trại trú ẩn nào đó cho người-thân-chó và nơi trú ngụ nào đó cho con người, họ vẫn không để tôi rút. Không phải như tôi phải lấy tiền ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng không, không cho phép lấy.

Ý tôi nói, dù là hệ thống nào, quý vị không thể cứ chụp mũ tất cả mọi người như thế, rồi đòi hỏi khách hàng làm loại việc không thể làm được. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng ạ.) Nếu ngân hàng đã biết tên tôi rồi, và họ đã biết tôi là ai rồi, và biết tôi đang làm gì trên thế giới, thì họ phải tin tôi chứ. (Dạ.) Đưa tôi tiền để chi tiêu nơi nào tôi cần chứ. Thậm chí không thể, Trời ơi. Tiền tôi kiếm được luôn là đồng tiền lương thiện nhất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu họ thậm chí không biết tôi làm gì để kiếm tiền, thì họ nên đóng cửa ngân hàng. Thật vậy. Bởi vì bình thường, ngân hàng biết cách truy tìm tiểu sử của một người và nơi ở của người đó, và người đó làm gì. Ngân hàng được phép làm thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ có thể tiếp cận hồ sơ cảnh sát và đủ thứ. Thế mà họ vẫn không biết tôi là ai và tôi làm gì hay sao? Thật là kỳ cục.

Nhưng thế giới này quá nực cười, quá kỳ lạ, quá điên rồ, và tôi không thể, không thể… Đôi khi tôi thắc mắc làm sao tôi sống được ở đây, trên Địa Cầu. Bao nhiêu năm qua, mấy chục năm cuộc đời tôi, cũng lãng phí rất nhiều tiền cho bộ máy hành chính. Ôi, Trời ơi. Ngay cả khi tôi chỉ muốn rút ra chút tiền để tặng trại trú ẩn nào đó cho người-thân-chó và nơi trú ngụ nào đó cho con người, họ vẫn không để tôi rút. (Ồ.) Không phải như tôi lấy tiền ra. Tôi thậm chí không cần phải lấy tiền ra, họ có thể chỉ chuyển tiền đến trại trú ẩn này. Và rồi, chắc chắn là tiền dùng cho mục tiêu cao thượng. Không phải như tôi phải lấy tiền ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng không, không cho phép lấy. Tôi phải đi tìm một luật sư, hoặc một luật sư quốc tế. Tôi chưa bao giờ nghe nói về luật sư quốc tế như thế. Tôi không biết ông ấy ở đâu, và làm sao để tìm ông ta. Quý vị hiểu ý tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ. Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nên bây giờ mới thấy thật vô lý. Có lẽ đây là một trong nhiều lý do tại sao nhiều người dân Anh không thích tái gia nhập Liên minh châu Âu. Mặc dù nhiều người vẫn còn muốn tái gia nhập, vì sự tiện lợi, lợi ích thương mại và kinh tế, tuy nhiên, cũng nhiều người không muốn. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng không biết chắc. Tôi không thể đi từng nhà của người Anh và hỏi họ. Tôi không có phương tiện, không khả năng – không biết cách. Tôi không biết nhiều điều ở thế giới này. Tôi không phải phụ nữ lanh lợi. Và bây giờ tôi già rồi. Càng lớn tuổi tôi lại càng có nhiều công việc. Việc bên trong, việc bên ngoài. Và không thể xử lý tất cả được. Thật vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Và tôi cứ phải dời chỗ khắp nơi vì lý do an ninh, và thậm chí không phải nơi nào cũng có mạng internet nhanh để tôi kết nối với quý vị, để làm việc của tôi. Nên, dạo này, thật sự, [tôi] chỉ bế quan, bởi vì không có phương tiện để làm, không thể làm việc, chỉ có thể gọi, và gọi điện thoại khác với đích thân và chính thức xử lý chương trình. Bây giờ quý vị biết rồi ha. Vậy, nếu tôi không thể liên lạc bằng internet, thì quý vị phải tự lo liệu, bất cứ gì có thể. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và các chương trình, quý vị phải kiểm tra chất lượng theo cách tôi thường kiểm tra. (Dạ.) Người dẫn chương trình và… Mọi thứ. Quý vị hiểu không? Rồi. Và cách họ viết. Phải giống như của tôi, như cách tôi đã chỉnh sửa bao nhiêu năm qua. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng bình thường, chúng ta xóa tất cả dữ liệu cũ, nên tôi không biết quý vị có thể tham khảo [dữ liệu cũ] nữa không. Ồ, bất cứ gì, cầu Thượng Đế. Cảm ơn quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Giờ thì quý vị biết nhiều bí mật về đời tôi, nhân tiện [biết]. Qua câu hỏi của quý vị, quý vị đào ra tất cả bí mật của tôi.

Vì vậy, bất cứ vấn đề gì giữa Anh quốc và Liên minh châu Âu, họ phải giải quyết, chứ không tìm cách kiểu như làm phiền người dân Anh chỉ vì họ rời khỏi Liên minh châu Âu. Như thế không công bằng và gây ra tiếng xấu. Chẳng hạn, người châu Âu có thể đến ở Anh quốc sáu tháng liền. Nhưng người Anh không thể ở Liên minh châu Âu quá ba tháng. (Ôi chao.) [Người Anh] phải rời Liên minh châu Âu sau ba tháng, và phải đợi ba tháng sau đó mới được trở lại ở ba tháng nữa. Sáu tháng trong một năm, và quý vị không thể ở liền một lúc. Người Anh chỉ có thể ở ba tháng mỗi lần kể từ Brexit [Anh rời khỏi EU]. Bất tiện cho nhiều người. (Dạ, thật vậy. Dạ, thưa Sư Phụ.) Bây giờ nghe được không? A-lô? (Dạ nghe được, thưa Sư Phụ.) Tốt.

Ngoài ra, có nhiều chuyện khác nữa, chứ không chỉ đối xử bất công thôi. Dường như đó không phải là cách đối xử của người quân tử. Kiểu như trả thù hay gì đó, đó là những gì mà tôi đã nghe người dân Anh than phiền. (Dạ, Sư Phụ. Không công bằng.) Không công bằng. Thật vậy. Nên tôi không biết trách cứ ai đây. Người Anh hẳn phải có những lý do của họ khi rời [EU], bởi vì nếu không, thì tại sao họ lại làm như vậy? Tốt hơn cho mậu dịch, tốt hơn cho vận chuyển, nhà ở và nhiều thứ tiện lợi khác, nếu [Anh quốc] ở cùng Liên minh châu Âu. Nhưng tôi đoán [người Anh] đã mất niềm tin vào Liên minh châu Âu. Tôi cảm nhận như thế, theo như những gì tôi đọc được trên báo chí. (Dạ, thưa Sư Phụ.) [Người Anh] không cảm thấy có sự đối xử công bằng giữa họ. (Dạ đúng.)

Trước đây tôi cũng đã nói rằng thật không tử tế khi đuổi người ta ra cứ sau ba tháng như thế. Trong khi đó, chính người châu Âu, họ có thể ở Anh quốc tới sáu tháng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho dù họ ở lâu hơn hoặc gì đó, tôi chưa bao giờ nghe rằng Vương quốc Anh đuổi bất cứ công dân thành viên Liên minh châu Âu nào ra khỏi nước của họ. Tôi không đọc thấy điều đó ở đâu hết. Có lẽ tôi bỏ sót, nhưng nhiều lần tôi đọc thấy rằng Liên minh châu Âu thật sự đuổi người Anh ra khỏi châu Âu. (Ổ.) Ý tôi nói, họ chỉ là công dân Anh, không phải tất cả họ đều có thể quyết định những gì mà các chính trị gia làm về Anh quốc, về Brexit hay không. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chỉ là rất, rất bất công và rất bất lợi cho [người Anh]. Họ phải bán nhà cửa. Rất khó khăn khi phải đi đi lại lại và họ không có đủ thời gian để thậm chí chuẩn bị bán nhà, hoặc ngay cả vui hưởng nếu họ cứ phải đi đi về về với thông báo ngắn hạn như vậy. Bởi vì trước khi có Liên minh châu Âu, nhiều người Anh mua nhà hoặc làm kinh doanh ở bất kỳ quốc gia châu Âu nào. Còn bây giờ, rất khó khăn cho họ. Quá nhiều giấy tờ. Lại còn quá nhiều thủ tục nữa. (Dạ đúng.) Ai mà muốn loại thái độ đó giữa láng giềng với nhau. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Cho dù người dân Anh muốn thực hiện Brexit, nghĩa là rời khỏi Liên minh châu Âu, thì họ cũng chẳng “giết” ai cả. Họ cũng chẳng lấy trộm gì hết. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ chỉ thích được độc lập. Không có gì to tát hay là tội phạm, hay bất cứ gì mà công dân [Anh] phải bị đối xử như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng ở thế giới này, quý vị không bao giờ có thể nói hết về những gì mà con người đang làm đối với nhau. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chưa nói tới những gì họ đang làm đối với đồng cư dân động vật bất lực, không thể tự vệ trên Địa Cầu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Người dân Anh đã độc lập từ xưa đến giờ mà mình cũng không thể nhớ từ lúc nào. Và hệ thống Hoàng gia của họ, tuy không phải Hoàng gia tuyệt đối, nhưng họ vẫn có hệ thống Hoàng gia, và họ tự hào về chính họ. Bình thường họ không làm phiền bất cứ ai, và không thích bị kiểm soát. Họ có chủ quyền riêng. Đó là vấn đề, tôi đoán vậy. (Dạ.) Và gần đây, tôi nghe nói họ sẽ hủy bỏ, hoặc có lẽ họ đã hủy bỏ một số trong rất nhiều luật lệ từ Liên minh châu Âu. Tôi nghĩ quá nhiều luật lệ, không ai có thể chịu nổi. (Dạ hiểu. Dạ, thưa Sư Phụ.)

Cho nên, tôi đã nói với quý vị rằng tôi thật sự thích các quốc gia nhóm lại với nhau làm một thực thể đoàn kết. Có lẽ tốt hơn về mặt bảo vệ, cho kinh tế, cho mậu dịch, này kia. (Dạ đúng. Chắc chắn ạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng nếu luật lệ quá nghiêm ngặt và quá cứng nhắc, thì người dân không thích thế. Thì tôi không làm gì được, tôi chỉ có thể đề nghị hoặc có lẽ nói lên ý kiến của mình. Nhưng người dân phải sống đời của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng ạ.) Bởi vì người Anh đã sống độc lập trước khi có Liên minh châu Âu, và [người Anh] luôn luôn ổn mà. (Dạ đúng.) Trước nay họ vẫn ổn, nên họ chẳng cần gia nhập với ai hết, và nếu có quá nhiều quy định, và bất cứ gì mới đối với họ mà hạn chế sự tự do của họ, thì tôi không thể trách họ nếu họ không muốn ở lại với Liên minh châu Âu. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Chẳng hạn như, cuộc chiến ở Ukraine (Ureign), Thủ tướng Anh đến đó một mình, ngay lập tức, không cần phải hỏi Liên minh châu Âu hoặc bất cứ ai. Họ giúp Ukraine (Ureign) hầu như ngay lập tức khi Ukraine [Ureign] cần. Ngược lại, nếu gia nhập Liên minh châu Âu thì có lẽ phải xin phép. (Ồ, đúng ạ. Dạ hiểu.) Chẳng hạn như thế đó. Đồng thời, [người dân Anh] cũng tiêm chủng ngừa (COVID) đầu tiên. Họ cũng không cần phải xin phép hoặc có sự đồng ý từ Liên minh châu Âu. Có lẽ những điều tương tự như thế đã xảy ra.

Họ là một dân tộc tự hào. Họ không thể là thuộc hạ [của ai]. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và họ đã luôn luôn độc lập và tự quyết định rồi. Nếu họ muốn tái gia nhập Liên minh châu Âu, thì họ phải bỏ phiếu cho điều đó. Họ phải hỏi người dân xem có muốn hay không. Không phải như chính phủ thậm chí có thể quyết định một mình. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc không phải như Vua, Nữ Hoàng và Hoàng Gia có thể quyết định bất cứ điều gì cho người dân Anh. (Dạ hiểu. Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị có hài lòng với câu trả lời của tôi không? (Dạ hài lòng. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Được, tốt, tốt.

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android